XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Quân Cưới


Phan_16

Hàn Mai nghĩ một người phụ nữ mà không sinh con cho chồng chính là thiếu sót không thể bù đắp, hôn nhân như vậy thật sự không bền vững lâu dài được, cho nên sau khi trải qua chuyện với Lý Khải Dân, cô cũng không có ý niệm lấy chồng.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Mai đều chú ý chuyện ăn uống của bản thân, thường nấu chút canh điều dưỡng thân thể… ban đêm chân tay cũng không còn lạnh, lúc đến tháng cũng bớt đau bụng hơn, mỗi lần số lượng cũng bình thường, không lúc nhiều lúc ít như trước nữa.

Hàn Mai không uống canh một mình, mà còn lôi kéo cả Triệu Kiến Quốc cùng uống, chỉ là canh bổ máu, đàn ông cũng uống được. Nhưng Hàn Mai không ngờ cô cho Triệu Kiến Quốc uống canh, sáng hôm sau lúc Triệu Kiến Quốc rời giường thì bị chảy máu mũi, rất lâu mới dừng lại. Hàn Mai không khỏi thầm cảm thán, xem ra anh không cần canh bổ này, nếu bắt anh uống thêm có khi lại không còn khỏe mạnh nữa!

Hàn Mai cho Triệu Kiến Quốc một lệnh cấm, phải cai thuốc lá và rượu đến khi cô có thai, đến khi có bảo bảo rồi còn phải xem xét rồi mới quyết định có bỏ lệnh cấm hay không.

Triệu Kiến Quốc không hiểu vì sao hút thuốc lá và uống rượu lại ảnh hưởng đến việc sinh con, anh có thể lấy danh nghĩa quân nhân ra thề, sau khi uống rượu anh ở trên giường còn mạnh hơn! Nhưng vợ anh lại bảo như vậy sẽ sinh ra đứa bé không thông minh, thuốc lá còn có thể ảnh hưởng tới sức khỏe của hai mẹ con, anh cũng không muốn mạo hiểm như vậy nên đành nhịn một chút.

Hàn Mai biết muốn Triệu Kiến Quốc cai thuốc lá sau khi đã hút vài chục năm là rất khó khăn cho anh, nhưng cô cũng không có cách nào khác, vì tương lai có thể bình an sinh ra một đứa nhỏ khỏe mạnh, bất kể nguy hiểm nào, dù chỉ là một chút xíu, cô cũng phải loại bỏ.

Vì để cho Triệu Kiến Quốc lúc cai thuốc có thể nhẹ nhõm một chút, Hàn Mai cố ý mua một bình mật ong lớn, mỗi sáng đều pha một bình trà mật ong để Triệu Kiến Quốc mang theo ra ngoài, buổi trưa anh về ăn cơm lại rót thêm một bình nữa. Triệu Kiến Quốc cũng vô cùng phối hợp, cũng bởi vì anh cảm thấy cổ họng khô ngứa rất khó chịu, vợ lại pha trà cho anh, trà Diệp Tử cho thêm chút mật ong, mùi vị ngọt ngào, không những giải khát mà còn có thể giảm bớt tâm tình khó chịu của anh.

Mấy ngày đầu cai thuốc, buổi tối Triệu Kiến Quốc làm thế nào cũng không ngủ được, đau đầu, nằm trên giường lăn qua lộn lại. Hàn Mai thấy anh như vậy cũng đau lòng, nửa đêm ngồi dậy, nâng đầu Triệu Kiến Quốc gối lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.

Triệu Kiến Quốc chỉ cảm thấy đôi tay nhỏ nhắn của vợ nhịp nhàng vuốt ve hai bên thái dương, rất thoải mái, cảm giác đau đớn cũng dần biến mất. Cứ thế tựa trên đùi Hàn Mai ngủ mất.

Hàn Mai sợ Triệu Kiến Quốc lúc huấn luyện lại đột nhiên thèm thuốc lá sẽ khó chịu, liền mua cho anh một túi kẹo đường hình thỏ trắng, muốn anh bỏ mấy viên vào trong túi, lúc nào khó chịu trong miệng thì nhai một viên. Nhưng Triệu Kiến Quốc cứng rắn nói anh là đàn ông, không thể trước mặt binh sĩ cấp dưới lại ăn mấy viên kẹo hình dạng kỳ cục của trẻ con được, sống chết cũng không chịu mang theo.

Hàn Mai nhìn anh bướng bỉnh liền tức giận, nhân lúc Triệu Kiến Quốc không để ý, lén bỏ mấy viên kẹo vào túi áo anh.

Kết quả đến tối Hàn Mai đi làm về, liền nhìn thấy đại thần nhà cô đen mặt đang ngồi trên sofa.

Hàn Mai thấy sắc mặt chồng không tốt, cũng không biết người nào chọc anh, lên tiếng thử thăm dò, Triệu Kiến Quốc không nói một lời, trực tiếp bắt Hàn Mai lại, lột sạch quần áo, dùng hết mọi loại biện pháp ra sức giày vò.

Một đêm này, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ ghế sa lon đến trên giường, hai người đại chiến đến lúc trời nổi lên ánh sáng yếu ớt mới kết thúc.

Cả người Hàn Mai đau nhức, không có lấy một tia hơi sức ngồi trên giường, cảm giác xương cốt toàn thân đều bị Triệu Kiến Quốc phá hủy, không nghĩ ra bản thân đã làm gì trêu chọc tới anh.

Sự thật là buổi sáng từ lúc ra khỏi nhà cho đến lúc bắt đầu huấn luyện đối kháng, Triệu Kiến Quốc cũng không biết trong túi áo bị Hàn Mai bỏ vào mấy viên kẹo đầu thỏ. Đến khi anh đang làm mẫu động tác lật người đá chân, kết quả là toàn bộ binh sĩ có mặt đều nhìn anh chằm chằm, chính xác là nhìn chằm chằm kẹo đầu thỏ văng ra từ trên người anh.

Đám binh sĩ chưa từng trải qua tình huống này, ngây ngốc đứng tại chỗ, buồn cười lại không dám cười, kìm nén đến nỗi co rút cả mặt.

Sắc mặt Triệu Kiến Quốc thay đổi vài lần, hai tròng mắt nổi lửa, gân xanh trên trán giật giật.

Phạm Bằng đã làm chiến hữu với Triệu Kiến Quốc nhiều năm nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Liên trưởng có nhiều vẻ mặt như vậy. Không cần suy nghĩ cũng biết người có thể làm Liên trưởng tức giận nhưng lại không thể phát lửa, ngoài chị dâu khẳng định không có người thứ hai. Phạm Bằng thầm nghĩ, nếu để Đoàn trưởng Ngô thấy được biểu tình lúc này của Liên trưởng, đoán chừng anh ta phải vui vẻ nhậu mấy ngày!

Chuyện này Hàn Mai nghe Lưu Anh kể lại, Lưu Anh là nghe Lâm Đại Vĩ nói. Sau khi biết, Hàn Mai ôm bụng cười, trong lòng cảm thán thể diện của Triệu Kiến Quốc đều mất sạch rồi, tất cả binh sĩ trong liên đội đều biết hết, còn say sưa thảo luận nữa. Nghe nói sau khi Đoàn trưởng Ngô nghe xong chuyện này liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn cố ý gọi Triệu Kiến Quốc vào phòng làm việc hỏi anh có còn kẹo đầu thỏ hay không.

Hàn Mai nghe đến đó liền cảm thấy đêm hôm đó Triệu Kiến Quốc trừng phạt như vậy vẫn coi như là nhẹ.

Chương 37: Tuyển Vai

Hàn Mai đến làm trong xưởng đóng hộp một thời gian ngắn, cũng đã quen thuộc với những công nhân nữ khác . Bởi vì có kinh nghiệm trong kiếp trước, Hàn Mai tự nhiên cũng biết nhiều chuyện hơn, dễ dàng trò chuyện cùng người khác. Cô còn hay mang chút đồ ngon trong nhà đến mời bọn họ, so với nhà ăn nhân viên trong xưởng tất nhiên được yêu thích hơn nhiều. Trải qua thời gian làm việc chung, Hàn Mai là người như thế nào, Tào Thải Ngọc là hạng người gì, mọi người cũng đều rõ ràng, trong lòng liền có khuynh hướng thân cận với Hàn Mai, còn với Tào Thải Ngọc chính là xa lánh cùng khách khí, còn lén nói cho Hàn Mai biết chuyện Tào Thải Ngọc thường xuyên nói xấu sau lưng cô.

Điều này Hàn Mai đã sớm đoán được, nếu không phải Tào Thải Ngọc nói mấy lời kia, mới đầu cô cũng không bị mọi người lạnh nhạt. Mà Hàn Mai tới bộ đội cũng không tính là lâu, ngoài chuyện bị thương lần trước, hai người cũng không có dây dưa gì thêm, tới bây giờ, Hàn Mai cũng không hiểu đến tột cùng mình đã làm gì đắc tội với người phụ nữ kia.

Đối với chuyện này, Hàn Mai không tìm Tào Thải Ngọc lý luận, dù sao vạch mặt cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Chẳng lẽ cô lại giống một người đàn bà chanh chua đi tìm Tào Thải Ngọc cãi vã, từ đó cạch mặt, không có việc gì cũng không vừa mắt nhau, để ọi người biết cô và cô ta bất hòa, lãnh đạo tìm đến nói chuyện, lại làm nội bộ thêm mâu thuẫn. Nếu như là Tào Thải Ngọc không phục, ở nhà thổi chút gió bên gối với Đặng Chí Cường, thế nào cũng làm Đặng Chí Cường có vướng mắc trong lòng, khi gặp mặt Triệu Kiến Quốc cũng không được tự nhiên, chẳng may truyền tới tai lãnh đạo bộ đội, cả Triệu Kiến Quốc và Đặng Chí Cường đều bị trách mắng, không lẽ lại chiu mất mặt mà nói lý do là vì mình ở nhà không quản được vợ sao? Mới nghĩ tới thôi mà Hàn Mai đã thấy nhức đầu.

Cho nên đối phó với người như Tào Thải Ngọc không thể cứng được, phải mềm mỏng, đánh vào trong lòng địch, chặt đứt hậu viện của địch, sau đó một lần bắt gọn.

Trong đám công nhân nữ, người thân nhất với Hàn Mai là Tiểu Đỗ. Tên đầy đủ là Đỗ Vân Tú, nhỏ hơn Hàn Mai vài tháng, người gầy teo, vóc người cũng không cao, dáng dấp coi như thanh tú, đặc biệt lúc cười sẽ để lộ ra một cặp răng thỏ, rất đáng yêu. Nghe Tiểu Đỗ nói cha cô ấy mất sớm, mẹ đi bán rau ngoài chợ kiếm ít tiền, bên dưới còn có em trai năm nay vừa tròn chín tuổi. Đỗ Vân Tú đến xưởng làm việc chủ yếu là vì ở đây bao ăn bao ở, hơn nữa công việc cũng không yêu cầu phải có kỹ thuật, tiền công cũng tương đối cao. Hàn Mai vô cùng thích cô gái này, nói chuyện cùng cô ấy đều cảm thấy rất thoải mái.

Hàn Mai làm công nhân trong xưởng, tuy chỉ là công việc lột vỏ quýt, nhưng cũng phải đẩy từng thùng quýt từ kho hàng ra, dối với sức lực của một phụ nữ thì hơi khó khăn, cho nên trừ số ít công nhân nữ có sức lực lớn ra, số người còn lại đều tự ghép cặp làm cùng nhau. Dĩ nhiên, cũng có người cá biệt, không được hoan nghênh, bị mọi người cô lập, bởi vì không ai nguyện ý cùng người này qua lại, chỉ có thể chính mình một người một tổ, ví dụ như chị dâu Tào của chúng ta.

Tính ra Hàn Mai tới bộ đội cũng đã hơn bốn tháng, chưa tới một tháng nữa là sang năm mới rồi. Thời gian trước Triệu Kiến Quốc đang bận chuyện khảo hạch trong bộ đội, thủ trưởng quân khu cực kì hài lòng đối với biểu hiện của binh sĩ, cũng đánh giá rất cao biểu hiện cá nhân của Triệu Kiến Quốc, cộng thêm việc lúc trước anh giành được một hạng hai, một hạng ba, chuyện xét duyệt danh ngạch năm nay trong bộ đội chắc chắc đã rơi vào tay anh. Chuyện này Hàn Mai vẫn là nghe từ miệng Lưu Anh, sau lại về nhà hỏi Triệu Kiến Quốc, anh mới nói cho cô biết. Hàn Mai hỏi sao anh gạt cô, anh trực tiếp trả lời một câu, “Cái này thì có cái gì tốt mà nói?” liền vào phòng tắm, nhưng Hàn Mai nhanh nhạy nhận ra trên mặt anh vẫn có chút hài lòng, người này sợ là đang đợi cô hỏi đến… Hàn Mai bi phẫn, sao cô lại coi trọng người này như vậy chứ?

Năm trước, tổ văn nghệ của mấy nhà máy trong vùng kết thành đoàn văn nghệ đến bộ đội biểu diễn, Hàn Mai làm công nhân trong xưởng đóng hộp đương nhiên cũng có trong danh sách.

Nhà xưởng lên kế hoạch sẽ biểu diễn ba tiết mục, theo thứ tự là đọc thơ, hợp ca và tiểu phẩm. Hiện tại cũng sắp đến ngày cho công nhân nghỉ Tết, công việc trong xưởng cũng không gấp, cho nên những người lãnh đạo đặc biệt coi trọng lần biểu diễn này.

Hàn Mai vốn là bị phân vào tiết mục hát đôi, nhưng trước khi biểu diễn 4 ngày thì nữ chính diễn tiểu phẩm ngã cầu thang, gãy chân, không thể diễn tiếp được.

Chuyện này khiến lãnh đạo trong xưởng nóng nảy, không biết phải tìm ai thay thế mới được. Lâm Bảo Phong cũng gấp gáp, phía trên liên tục thúc giục phải tìm người mới thay thế, anh cũng không thể mò ra được ai vào lúc này, trước mắt cứ tập trung mấy công nhân nữ trong xưởng đến diễn qua một lần cho lãnh đạo nhìn đã rồi quyết định.

Hàn Mai và Tào Thải Ngọc cũng bị gọi đến diễn thử, vai chính là một quân tẩu, hai người lại chính xác là quân tẩu, có thể không bị gọi đến sao!

Đỗ Vân Tú không bị gọi đi tuyển vai, nhưng lại bị phân đến đội hợp ca, trên mặt có chút khổ sở. Hàn Mai an ủi nói không bị gọi đi là vì bây giờ Đỗ Vân Tú vẫn là con gái, không thể giống như mấy người đã kết hôn được, hơn nữa bị gọi đi cũng chưa chắc đã được diễn nữ chính đâu.

Nghe Hàn Mai nói xong, trong lòng Đỗ Vân Tú cũng không có gì là không thoải mái. Thật ra Đỗ Vân Tú cũng không có ý định muốn diễn, huống chi bảo cô ở trước mặt nhiều người diễn xuất như vậy, cô rất sợ, cô cũng chỉ là nghĩ rằng diễn tiểu phẩm thì có thể lấy thêm chút tiền thưởng, về nhà đón Tết cũng có thể mua cho em trai ít kẹo bánh.

Có lẽ là bởi vì có kinh nghiệm mấy chục năm trong kiếp trước, Hàn Mai diễn xuất so với những người khác tốt hơn rất nhiều, không chút khó khăn nào liền được chọn.

Khi Hàn Mai đang bị mấy công nhân khác vui mừng bao quanh thì một thanh âm không quá được hoan nghênh vang lên.

“Đừng vui mừng quá sớm, đến lúc diễn cô muốn khóc cũng không kịp đâu.” Tào Thải Ngọc lạnh lùng nói.

“Cô chính là ghen tỵ với chị Mai Tử diễn tốt hơn cô.” Đỗ Tú Vân tức giận nói.

“Ha ha! Tôi có chỗ nào kém hơn cô ta! Nếu không phải cô ta xinh đẹp, còn có thể được chọn sao?" Tào Thải Ngọc tựa như nhím xù lông, càng nói càng lớn tiếng.

“Cô….”

Đỗ Vân Tú còn đang muốn đánh trả thì bị chị Hồ cùng xưởng cản lại.

Chị Hồ cũng không nói gì, hắng giọng học Tào Thải Ngọc nói một đoạn kịch lúc tuyển vai, “Con…….trai……….cha………..con….., mẹ biết con vẫn luôn không đi, hãy theo bên cạnh mẹ, luôn trong lòng mẹ, con ………”

“Ha ha………….”

Chị Hồ học được giống như đúc, bốn chữ đầu còn kéo thật dài, khoa trương hơn cả Tào Thải Ngọc, chọc ấy người bên cạnh cười không đứng thẳng được, Hàn Mai cũng cười đến đau bụng.

Lần này gương mặt của Tào Thải Ngọc có thể nói là rất đặc sắc, màu gì cũng có, ngũ quan vặn vẹo biến dạng như muốn đánh nhau đến nơi rồi.

“Chị nói này em dâu Tào, em diễn cái kia chị nghe thấm cực kì đấy? Không lẽ ở nhà em cũng gọi chồng như vậy à? Thật tiếc nha, chồng em đi lính thân thể bền chắc, bị em giày vò như vậy có khi nào sợ hãi quá độ mà đoản mệnh không?”

Chị Hồ nói xong lại là một tràng cười, cách khá xa có mấy người thấy bên này có tiếng cười cũng chạy sang tham gia náo nhiệt.

Tào Thải Ngọc chỉ là trong lòng không phục, nghĩ muốn kích thích Hàn Mai một chút, không nghĩ tới cuối cùng lại khiến mình bị cười nhạo. Nhìn càng ngày càng nhiều người vây quanh, Tào Thải Ngọc giận dữ, nhưng không thể làm gì được, đành giậm chân một cái ảo não bỏ đi.

Hàn Mai nhìn Tào Thải Ngọc bỏ đi, thở dài, phụ nữ tội gì phải làm khó nhau như vậy. Nếu không phải cô ta nhiều lần tới chọc cô, cô cũng rất nguyện ý cùng cô ta chung sống hòa bình, dù sao nhiều bằng hữu so với nhiều kẻ thù cũng tốt hơn…

Chương 38: Xuất Sắc

Mấy ngày kế tiếp Hàn Mai đều bận rộn chuyện luyện tập tiểu phẩm, một tập kịch bản thật dày đủ khiến cô đau đầu, đến giữa còn có một cảnh yêu cầu Hàn Mai phải khóc, làm hại cô ngày nào về nhà cũng soi gương luyện tập vẻ mặt, động tác, nhưng nửa ngày cũng không khóc được.

Triệu Kiến Quốc gần đây cũng vô cùng buồn bực, huấn luyện cả một ngày về nhà, vợ không giống như trước kia đi theo phía sau cười với anh nữa, hiện tại về đến nhà đã thấy vợ ôm gương khóc, còn hỏi anh cô khóc có giống thật không. Trả lời giống thì cô lại không tin, nói anh dỗ cô vui vẻ mới nói giống, nhưng nếu trả lời không giống cô nhất định sẽ hỏi anh không giống ở chỗ nào, cuối cùng trực tiếp diễn thử cho anh xem vài đoạn, bằng không sẽ bám dính lấy anh không tha. Triệu Kiến Quốc bị bức, mỗi lần đều trực tiếp khiêng người lên giường, tiến hành một loạt hoạt động cải tạo, để cho vợ hiểu được phục vụ tốt chồng là anh đây mới đúng là việc nên làm, đừng có cả ngày tập luyện những thứ không đâu kia.

Hàn Mai đau khổ, ban ngày vội vàng luyện tập trong xưởng, khuya về nhà còn phải ứng phó với người đàn ông ở nhà, đến thời gian ngồi uống nước cũng không có. Cũng may chỉ còn 4 ngày nữa, chịu đựng một chút cũng nhanh qua.

Đến ngày biểu diễn, trong hội trường của bộ đội đầy người, tất cả đều là binh sĩ trong doanh trại, ngồi thành từng hàng thẳng tắp, không nhúc nhích y hệt như pho tượng thờ. Hàng ghế đầu tiên là các vị thủ trưởng trong bộ đội cùng với mấy vị cán bộ, thư ký, ông chủ công ty địa phương.

Tiểu phẩm của Hàn Mai được sắp xếp ở vị trí thứ 11, ở phía sau của cả buổi diễn, vì thế sẽ phải chịu thiệt thòi hơn chút. Đến lúc diễn không biết mấy vị lãnh đạo kia xem được bao nhiêu, đặc biệt là sắp hết năm, ai biết bọn họ sau đó còn bận rộn cái gì không.

Nhìn các diễn viên khác trang điểm, mặt đều bị vẽ hồng y hệt đít khỉ, Hàn Mai âm thầm cảm thấy may mắn, thật may là cô biết ít mẹo hóa trang, có thể tự trang điểm ình, bằng không cũng giống như bọn họ bị vẽ thành đít khỉ rồi.

Hàn Mai từ phía sau màn che, ló đầu ra tìm Triệu Kiến Quốc xem anh ngồi ở chỗ nào, nhưng tất cả binh sĩ đều mặc một màu quân phục xanh, muốn tìm một người cụ thể rất khó. Hàn Mai nhìn mãi cũng không thấy anh đâu, đành phải buông tha chạy ra phía sau đọc lời thoại.

Còn một màn múa đơn nữa là đến lượt tiểu phẩm của Hàn Mai, người chủ trì vừa thông báo cho cô chuẩn bị lên sân khấu.

Vai nữ chính là một quân tẩu, một mình ở quê chăm sóc cha mẹ chồng và con trai ba tuổi. Con trai từ khi ra đời đến giờ cũng chưa từng gặp mặt cha lần nào, sinh nhật ba tuổi mới có mong ước được nhìn thấy cha. Nữ chính vì dỗ con trai vui vẻ nên tìm một bức hình nói người trong hình chính là cha, nhưng trên tấm hình kia chỉ có một bóng lưng mặc quân phục, cậu bé cũng không được như ý nguyện, vẫn không thể nhìn mặt cha. Từ đó về sau, hễ cứ nhìn thấy người nào mặc quân phục là cậu bé lại đuổi theo hỏi người ta có phải cha mình không. Cho đến một ngày, nữ chính dắt con trai đi chợ mua thức ăn, mới quay đầu lại một chút đã không thấy tăm hơi con trai đâu, đến lúc tìm được người thì thấy cậu bé đang lôi kéo một người mặc quân phục kêu ‘Ba’. Người lạ kia bị một tiếng ‘Ba’ làm cho lúng túng, gãi đầu không biết nên nói cái gì cho phải, thấy mẹ của cậu bé đến liền cười ngây ngốc với cô, suy nghĩ trong chốc lát liền chào cô theo kiểu quân đội tiêu chuẩn, “Chị dâu, cực khổ rồi.” Nữ chính rốt cuộc vì năm chữ này mà không nhẫn nhịn được nữa, bật khóc không ngừng, năm ngoái chồng cô đi cứu lũ đã hy sinh rồi, cô vẫn gạt cha mẹ chồng và con trai, không ọi người biết, một mình bi thương nín nhịn.

Diễn vai cậu bé chính là con trai của Lâm Bảo Phong, nhũ danh gọi Tiểu Khải, năm nay mới ba tuổi, dáng người mập mập rất đáng yêu. Mấy ngày nay Hàn Mai chơi đùa bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Khải đều nghĩ về sau con của cô và Triệu Kiến Quốc cũng sẽ đáng yêu như thế này đúng không? Lúc diễn tập, Hàn Mai nhìn cậu bé lôi kéo tay mình kêu mẹ đều có xúc động muốn bế cậu bé về nhà mình nuôi. Chỉ là giả sử cha mẹ Tiểu Khải có đồng ý cho cô làm thế, Triệu Kiến Quốc cũng sẽ không cho phép. Cuối cùng chỉ có cô phải chịu khổ, bị người đàn ông có lòng tự ái cực cao kia nhấn xuống giường sửa chữa, xong chuyện còn bỏ lại cho cô một câu: nhiệm vụ sinh con tự anh cũng có thể hoàn thành, không cần em nhặt ở bên ngoài về. Chỉ nghĩ lại cảnh đấy cũng làm người ta phát run.

Hàn Mai diễn rất hay, lột tả được nội tâm giãy giụa của nữ chính, đặc biệt là cảnh khóc cuối cùng đã đem cả vở kịch đẩy lên cao trào. Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, tất cả binh sĩ phía dưới đều đứng dậy kính Hàn Mai một quân lễ, đồng thanh hô lên, “Chị dâu, cực khổ rồi!”, càng làm cho vở kịch thêm cảm động.

Chào cám ơn xong, Hàn Mai mới đi vào phía sau sân khấu, một nhóm người lập tức vây tới chúc mừng cô.

“Chị Mai Tử, chị diễn thực sự là quá tốt đó! Em ở sau màn che mà cũng khóc này.”

“Mai Tử, cô được đấy! Không nhìn ra cô còn cất giấu ngón này đấy!”

………….

Hàn Mai được khen cũng không kiêu ngạo, ý tứ nói là do kịch bản viết rất tốt mới được như vậy.

“Kịch bản có hay hơn nữa mà không đúng diễn viên cũng không được, nếu như để “Con……trai…….cha……con…” lên diễn, không biết sẽ diễn thành cái quỷ gì đâu! Lần này người kia cũng nên chịu phục đi!”

“Cô ta không phục cũng có thể làm gì chứ? Sự thật không phải rõ ràng rồi sao.”

Nói tới chỗ này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tào Thải Ngọc đang đứng trong góc lắc lắc vạt áo, cả mặt đỏ bừng, không rõ là tức giận hay do hóa trang. Tào Thải Ngọc vừa định mở miệng ra nói, thì thấy Doanh trưởng Ngô Bân cùng vợ đồng thời là cổ đông số một của xưởng đóng hộp Dương Vân Tú tươi cười bước tới.

“Đồng chí Hàn Mai, cô diễn thật không tệ đó! Không nghĩ tới trong nhà máy còn cất giấu nhân tài như cô, mấy vị lãnh đạo ngồi cạnh tôi vừa rồi cũng khen ngợi cô. Hạng nhất năm nay mười phần là thuộc về nhà máy chúng ta rồi, đến khi đó tôi sẽ làm chủ ọi người thêm tiền thưởng.”

Hàn Mai không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt cười, vốn dĩ cô cũng không phải là ham tiền thưởng, thêm hay không thêm cũng không có ảnh hưởng gì đến cô. Nhưng những người khác lại không cho là như vậy, ai cũng hưng phấn, ồn ào lộn xộn nói.

“Chị Vân, chuyện tốt như vậy cũng không thể quên chúng tôi được.”

“Sao có thể chứ! Mọi người cứ chờ rồi sẽ thấy!” lại quay ra nói tiếp với Hàn Mai, “Mấy ngày trước mới nghe lão Ngô nhắc tới, Triệu Kiến Quốc nhà em giành hạng nhất trong kì khảo hạch, chỉ tiêu xét duyệt danh ngạch duy nhất năm nay cũng về tay, hiện tại bay lên làm Phó Doanh! Không nghĩ tới vợ lão Triệu lại có bản lãnh như vậy, vợ chồng em đúng là xứng đôi!”

“Đúng đó… Đúng đó…..”

Mấy người phụ nữ bên cạnh phụ họa, bởi vì có Hàn Mai họ mới có thể lấy thêm tiền thưởng, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, bọn họ có thể không nói hùa vào sao!

(*)Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Lần này Hàn Mai cười thật sự vui vẻ, chồng cô đạt được thành tích mới là điều cô vui mừng nhất.

“Hàn Mai này, rảnh rỗi thì đến nhà chị chơi, lão Ngô nhà chị nói em nấu ăn rất ngon, mấy binh sĩ dưới quyền đều được ăn hết rồi, chỉ có anh ấy là chưa được ăn. Em phải dạy chị vài chiêu đó, để chị có thể khoe khoang trước mặt lão Ngô.”

Hàn Mai thấy Dương Vân Tú nói thật lòng, một chút cũng không giống đang khách sáo, hơn nữa người ta cũng trực tiếp xưng là chị dâu rồi, cô có muốn khách khí nữa cũng không được.

“Vậy chờ Kiến Quốc có thời gian rảnh, vợ chồng em sẽ đến nhà chị chơi, đến lúc đó chị đừng có chê bọn em đến ăn chùa uống chùa là được.”

“Hai người đến chị vui mừng còn không kịp, sao có thể chê phiền chứ! Vậy coi như quyết định rồi nhé, chị chờ hai em đến đấy..!!”

………….

Dương Vân Tú nhìn cô gái đang chụp ảnh cùng các diễn viên khác, diện mạo xinh đẹp, làm cho người ta có cảm giác thoải mái thân thiết, trong lòng nghĩ Triệu Kiến Quốc thật là tốt số, chẳng những huấn luyện binh lính giỏi, mà chọn vợ cũng có ánh mắt tốt như vậy! Nghĩ đến đứa em trai làm mình nhức đầu kia, không biết có thể tốt số tìm được người hợp ý như vậy không. Cha mẹ ở nhà mong chờ bế cháu đến dài cổ, cả ngày trách chị không giới thiệu đối tượng cho em trai. Nhưng chuyện này có thể đổ thừa cho chị sao? Đối tượng chị giới thiệu cho em trai còn chưa đủ nhiều sao? Cao, thấp, mập, gầy, có dạng nào là chưa giới thiệu qua? Nhưng tên nhóc kia nếu không phải là làm cho con gái nhà người ta tức giận bỏ chạy, thì chính là dứt khoát không xuất hiện, cho con gái nhà người ta leo cây. Hiện tại chị cũng không còn mặt mũi nào nhờ mấy người bạn cũ giới thiệu đối tượng cho em trai nữa.

Có điều gần đây mấy lần gặp mặt, em trai đều có lúc mất hồn mất vía, hỏi lí do thì không chịu nói, còn bảo chị đừng có tham gia vào, để nó tự giải quyết. Cuối cùng còn uy hiếp chị nếu chị để cha mẹ biết, sẽ đem chuyện chị gây gổ cùng chồng mới trốn về nhà mẹ đẻ nói ra. Tên nhóc mấy năm gần đây bản lãnh lớn rồi, tính khí cũng ngày càng bướng bỉnh, có khi giận chị cơm tối cũng không ăn.

Haizz, chị cũng không có cách nào nắm bắt được em trai, hiện tại chỉ hi vọng nó sớm tìm được vợ, nếu có thể xinh đẹp như Hàn Mai thì thật tốt.

Ban đầu lão Ngô bảo chị an bài công việc cho Hàn Mai, chị cũng quá coi trọng cô gái này, còn nghĩ rằng chỉ là một người phụ nữ nông thôn không có gì đặc biệt. Chị trực tiếp giao phó cho chủ nhiệm Lâm đi sắp xếp, không nghĩ tới sau khi gặp mặt Hàn Mai rồi mới cảm thấy ngoài ý muốn. Cô gái này cũng không bởi vì đến từ nông thôn mà mất đi vẻ phóng khoáng, ngược lại còn lộ ra một loại bình tĩnh, thong dong, nói chuyện cũng rất đúng mực. Chuyện Hàn Mai và Tào Thải Ngọc bất hòa, chị đã sớm nghe đến rồi nhưng không cho người can thiệp, chị muốn xem xem cô bé này sẽ xử lí như thế nào. Kết quả thu được, Hàn Mai đúng là không làm chị thất vọng, hơn nửa tháng ngắn ngủi đã thân quen được với những công nhân cũ, còn chiếm được sự ủng hộ của bọn họ. Còn Tào Thải Ngọc thật sự là không có đầu óc, lâu như vậy mà còn chưa hiểu tình hình, cô ta càng nhắm vào Hàn Mai thì càng giống như bản thân đi cố tình gây sự, Hàn Mai vô tội, như thế mấy công nhân nữ kia có thể không giúp đỡ Hàn Mai đối phó cô ta sao?

Gần đây Tập đoàn Hồng Viễn đang chuẩn bị hợp tác cùng Cao thị mua lại mảnh đất trống để phát triển dự án mới, Dương Vân Tú là tổng giám đốc của Hồng Viễn, bận rộn đến thời gian lấy hơi cũng không có, hôm nay nếu không phải là con trai bảo bối của chị nhớ cha, khóc nháo muốn đi tìm cha, chị cũng không xuất hiện ở chỗ này. Nhưng bây giờ xem ra lần xuất hiện này cũng không phải là không có thu hoạch, cô gái trẻ Hàn Mai này mặc dù hiện giờ còn chưa đủ kinh nghiệm, nhưng nếu bồi dưỡng cẩn thận, tương lai có thể trở thành cánh tay phải giúp đỡ chị. đọc thêm nhiều truyện hay tại .

Hàn Mai thế nào cũng sẽ không nghĩ đến bản thân được bà chủ lớn chọn trúng, cô lúc này còn đang bận chụp ảnh với bạn diễn……..

Chương 39: Về Nhà

Buổi biểu diễn lần này rất thành công, tiểu phẩm của Hàn Mai nhận được sự đánh giá cao của thủ trưởng quân khu và quan chức địa phương. Nhà máy đóng hộp cũng không ngoài dự đoán nâng cao được địa vị trong thương trường.

Hàn Mai cũng bởi vì lần diễn xuất này mà thêm nổi danh trong bộ đội, hiện tại ai cũng biết Phó Doanh trưởng Triệu có một người vợ xinh đẹp, ai cũng ao ước có thể tìm được một cô vợ giống như chị dâu. Đặc biệt là binh lính của Triệu Kiến Quốc, mỗi lần nhìn thấy Hàn Mai đều một câu chị dâu, hai câu chị dâu nhờ cô giúp mình tìm đối tượng.

Hàng trưởng Ngụy Bình càng thêm trực tiếp, vọt tới trước mặt Hàn Mai hỏi, “Chị dâu, ngày đó kết thúc tiểu phẩm, cô gái đứng cạnh chị lúc chụp ảnh là ai vậy?”

“Cái đó … Đứng bên cạnh tôi đều là cô gái!” Hàn Mai nhìn dáng vẻ vội vàng của Ngụy Bình, rất muốn cười.

“Cô ấy… khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng, khi cười lên còn có răng thỏ..”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .